高 gāo 赋 fù 亭 tíng 二 èr 首 shǒu - - 吕 lǚ 南 nán 公 gōng
事 shì 变 biàn 纷 fēn 纷 fēn 不 bù 可 kě 防 fáng , , 只 zhǐ 应 yīng 人 rén 世 shì 恶 è 忧 yōu 伤 shāng 。 。
高 gāo 情 qíng 易 yì 与 yǔ 时 shí 风 fēng 背 bèi , , 远 yuǎn 虑 lǜ 空 kōng 为 wèi 智 zhì 士 shì 忙 máng 。 。
感 gǎn 古 gǔ 有 yǒu 怀 huái 成 chéng 戚 qī 戚 qī , , 就 jiù 书 shū 图 tú 活 huó 得 dé 遑 huáng 遑 huáng 。 。
贫 pín 穷 qióng 到 dào 处 chù 乖 guāi 悰 cóng 况 kuàng , , 不 bù 但 dàn 他 tā 乡 xiāng 异 yì 故 gù 乡 xiāng 。 。
高赋亭二首。宋代。吕南公。事变纷纷不可防,只应人世恶忧伤。 高情易与时风背,远虑空为智士忙。 感古有怀成戚戚,就书图活得遑遑。 贫穷到处乖悰况,不但他乡异故乡。