安 ān 溪 xī - - 李 lǐ 新 xīn
岸 àn 草 cǎo 绵 mián 绵 mián 一 yī 叶 yè 舟 zhōu , , 野 yě 烟 yān 开 kāi 尽 jǐn 水 shuǐ 光 guāng 浮 fú 。 。
寺 sì 连 lián 野 yě 竹 zhú 微 wēi 茫 máng 见 jiàn , , 溪 xī 出 chū 寒 hán 山 shān 自 zì 在 zài 流 liú 。 。
愁 chóu 里 lǐ 诗 shī 情 qíng 随 suí 浩 hào 渺 miǎo , , 鸟 niǎo 边 biān 春 chūn 梦 mèng 入 rù 钩 gōu 辀 zhōu 。 。
泉 quán 嘶 sī 石 shí 鼎 dǐng 新 xīn 茶 chá 熟 shú , , 且 qiě 为 wèi 山 shān 僧 sēng 更 gèng 少 shǎo 留 liú 。 。
安溪。宋代。李新。岸草绵绵一叶舟,野烟开尽水光浮。 寺连野竹微茫见,溪出寒山自在流。 愁里诗情随浩渺,鸟边春梦入钩辀。 泉嘶石鼎新茶熟,且为山僧更少留。