春 chūn 尽 jǐn 偶 ǒu 书 shū 七 qī 言 yán 四 sì 韵 yùn 奉 fèng 承 chéng 采 cǎi 览 lǎn - - 李 lǐ 建 jiàn 中 zhōng
粉 fěn 闱 wéi 丹 dān 地 dì 白 bái 头 tóu 深 shēn , , 书 shū 殿 diàn 分 fēn 廊 láng 寓 yù 直 zhí 人 rén 。 。
不 bù 怕 pà 花 huā 枝 zhī 惊 jīng 老 lǎo 眼 yǎn , , 可 kě 无 wú 诗 shī 句 jù 送 sòng 残 cán 春 chūn 。 。
因 yīn 嗟 jiē 红 hóng 影 yǐng 随 suí 风 fēng 去 qù , , 犹 yóu 为 wèi 青 qīng 丛 cóng 绕 rào 槛 kǎn 频 pín 。 。
更 gèng 把 bǎ 华 huá 灯 dēng 照 zhào 深 shēn 夜 yè , , 一 yī 年 nián 情 qíng 味 wèi 隔 gé 音 yīn 尘 chén 。 。
春尽偶书七言四韵奉承采览。宋代。李建中。粉闱丹地白头深,书殿分廊寓直人。 不怕花枝惊老眼,可无诗句送残春。 因嗟红影随风去,犹为青丛绕槛频。 更把华灯照深夜,一年情味隔音尘。