竹 zhú 闲 xián 亭 tíng - - 林 lín 旦 dàn
昔 xī 人 rén 尝 cháng 种 zhǒng 竹 zhú , , 此 cǐ 意 yì 为 wèi 山 shān 林 lín 。 。
野 yě 翠 cuì 何 hé 凌 líng 乱 luàn , , 羁 jī 怀 huái 得 dé 放 fàng 吟 yín 。 。
化 huà 龙 lóng 知 zhī 有 yǒu 节 jié , , 待 dài 凤 fèng 岂 qǐ 无 wú 心 xīn 。 。
怅 chàng 望 wàng 山 shān 阴 yīn 客 kè , , 飘 piāo 然 rán 不 bù 可 kě 寻 xún 。 。
竹闲亭。宋代。林旦。昔人尝种竹,此意为山林。 野翠何凌乱,羁怀得放吟。 化龙知有节,待凤岂无心。 怅望山阴客,飘然不可寻。