芦 lú 笋 sǔn - - 武 wǔ 衍 yǎn
春 chūn 风 fēng 荻 dí 渚 zhǔ 暗 àn 潮 cháo 平 píng , , 紫 zǐ 绿 lǜ 尖 jiān 新 xīn 嫩 nèn 茁 zhuó 生 shēng 。 。
带 dài 水 shuǐ 掐 qiā 来 lái 随 suí 手 shǒu 脆 cuì , , 棹 zhào 船 chuán 归 guī 去 qù 满 mǎn 篝 gōu 轻 qīng 。 。
竹 zhú 根 gēn 稚 zhì 子 zǐ 难 nán 专 zhuān 美 měi , , 涧 jiàn 底 dǐ 香 xiāng 芹 qín 可 kě 配 pèi 羹 gēng 。 。
风 fēng 味 wèi 祇 qí 应 yīng 渔 yú 舍 shě 占 zhàn , , 玉 yù 盘 pán 空 kōng 厌 yàn 五 wǔ 侯 hóu 鲭 qīng 。 。
芦笋。宋代。武衍。春风荻渚暗潮平,紫绿尖新嫩茁生。 带水掐来随手脆,棹船归去满篝轻。 竹根稚子难专美,涧底香芹可配羹。 风味祇应渔舍占,玉盘空厌五侯鲭。