雨 yǔ 晴 qíng 登 dēng 楼 lóu - - 范 fàn 致 zhì 虚 xū
自 zì 从 cóng 南 nán 北 běi 避 bì 胡 hú 尘 chén , , 怀 huái 抱 bào 衰 shuāi 残 cán 不 bù 复 fù 新 xīn 。 。
万 wàn 里 lǐ 家 jiā 乡 xiāng 常 cháng 入 rù 梦 mèng , , 一 yī 帘 lián 风 fēng 雨 yǔ 最 zuì 关 guān 春 chūn 。 。
红 hóng 疏 shū 绿 lǜ 暗 àn 能 néng 伤 shāng 客 kè , , 江 jiāng 静 jìng 山 shān 明 míng 却 què 慰 wèi 人 rén 。 。
老 lǎo 去 qù 也 yě 知 zhī 登 dēng 览 lǎn 倦 juàn , , 闭 bì 门 mén 僵 jiāng 卧 wò 动 dòng 经 jīng 旬 xún 。 。
雨晴登楼。宋代。范致虚。自从南北避胡尘,怀抱衰残不复新。 万里家乡常入梦,一帘风雨最关春。 红疏绿暗能伤客,江静山明却慰人。 老去也知登览倦,闭门僵卧动经旬。