寄 jì 曼 màn 叔 shū - - 范 fàn 纯 chún 仁 rén
他 tā 年 nián 尝 cháng 苦 kǔ 见 jiàn 君 jūn 难 nán , , 每 měi 一 yī 相 xiāng 逢 féng 百 bǎi 倍 bèi 欢 huān 。 。
正 zhèng 值 zhí 风 fēng 烟 yān 遥 yáo 化 huà 邑 yì , , 敢 gǎn 期 qī 尘 chén 土 tǔ 共 gòng 粗 cū 官 guān 。 。
夜 yè 谈 tán 往 wǎng 往 wǎng 惊 jīng 晨 chén 鼓 gǔ , , 乐 yuè 饮 yǐn 时 shí 时 shí 解 jiě 醉 zuì 鞍 ān 。 。
游 yóu 遍 biàn 洛 luò 阳 yáng 佳 jiā 胜 shèng 地 dì , , 须 xū 将 jiāng 归 guī 兴 xìng 暂 zàn 盘 pán 桓 huán 。 。
寄曼叔。宋代。范纯仁。他年尝苦见君难,每一相逢百倍欢。 正值风烟遥化邑,敢期尘土共粗官。 夜谈往往惊晨鼓,乐饮时时解醉鞍。 游遍洛阳佳胜地,须将归兴暂盘桓。