和 hé 曹 cáo 职 zhí 方 fāng 至 zhì 日 rì - - 范 fàn 纯 chún 仁 rén
宦 huàn 游 yóu 将 jiāng 老 lǎo 愧 kuì 蓬 péng 飘 piāo , , 逢 féng 节 jié 他 tā 乡 xiāng 倍 bèi 寂 jì 寥 liáo 。 。
世 shì 网 wǎng 萦 yíng 身 shēn 难 nán 自 zì 解 jiě , , 鬓 bìn 霜 shuāng 凝 níng 鉴 jiàn 不 bù 重 zhòng 消 xiāo 。 。
随 suí 阳 yáng 鸣 míng 雁 yàn 闻 wén 初 chū 急 jí , , 向 xiàng 日 rì 丹 dān 枫 fēng 惜 xī 半 bàn 凋 diāo 。 。
饱 bǎo 暖 nuǎn 全 quán 家 jiā 尽 jǐn 君 jūn 赐 cì , , 忍 rěn 看 kàn 编 biān 户 hù 独 dú 无 wú 聊 liáo 。 。
和曹职方至日。宋代。范纯仁。宦游将老愧蓬飘,逢节他乡倍寂寥。 世网萦身难自解,鬓霜凝鉴不重消。 随阳鸣雁闻初急,向日丹枫惜半凋。 饱暖全家尽君赐,忍看编户独无聊。