次 cì 日 rì 宏 hóng 父 fù 携 xié 家 jiā 出 chū 游 yóu 而 ér 小 xiǎo 雨 yǔ 新 xīn 晴 qíng - - 洪 hóng 适 shì
山 shān 头 tóu 霞 xiá 彩 cǎi 发 fā 天 tiān 光 guāng , , 初 chū 日 rì 曈 tóng 昽 lóng 射 shè 短 duǎn 冈 gāng 。 。
莫 mò 使 shǐ 吹 chuī 箫 xiāo 寻 xún 古 gǔ 曲 qū , , 直 zhí 宜 yí 点 diǎn 额 é 作 zuò 新 xīn 妆 zhuāng 。 。
不 bù 禁 jīn 风 fēng 雨 yǔ 飞 fēi 来 lái 急 jí , , 颇 pō 觉 jué 园 yuán 林 lín 减 jiǎn 却 què 香 xiāng 。 。
花 huā 下 xià 凌 líng 波 bō 奏 zòu 奇 qí 舞 wǔ , , 腰 yāo 支 zhī 尺 chǐ 六 liù 笑 xiào 垂 chuí 杨 yáng 。 。
次日宏父携家出游而小雨新晴。宋代。洪适。山头霞彩发天光,初日曈昽射短冈。 莫使吹箫寻古曲,直宜点额作新妆。 不禁风雨飞来急,颇觉园林减却香。 花下凌波奏奇舞,腰支尺六笑垂杨。