次 cì 韵 yùn 范 fàn 守 shǒu 翠 cuì 微 wēi 亭 tíng - - 洪 hóng 适 shì
带 dài 郭 guō 长 zhǎng 堤 dī 十 shí 里 lǐ 春 chūn , , 是 shì 中 zhōng 佳 jiā 处 chù 外 wài 风 fēng 尘 chén 。 。
层 céng 层 céng 危 wēi 磴 dèng 浑 hún 依 yī 旧 jiù , , 一 yī 一 yī 高 gāo 亭 tíng 已 yǐ 斩 zhǎn 新 xīn 。 。
领 lǐng 略 lüè 江 jiāng 山 shān 初 chū 纵 zòng 目 mù , , 剪 jiǎn 除 chú 荆 jīng 棘 jí 不 bù 劳 láo 神 shén 。 。
携 xié 壶 hú 一 yī 笑 xiào 须 xū 投 tóu 隙 xì , , 官 guān 事 shì 何 hé 时 shí 可 kě 脱 tuō 身 shēn 。 。
次韵范守翠微亭。宋代。洪适。带郭长堤十里春,是中佳处外风尘。 层层危磴浑依旧,一一高亭已斩新。 领略江山初纵目,剪除荆棘不劳神。 携壶一笑须投隙,官事何时可脱身。