水 shuǐ 石 shí - - 胡 hú 宏 hóng
水 shuǐ 石 shí 平 píng 生 shēng 性 xìng 所 suǒ 便 biàn , , 栽 zāi 花 huā 种 zhǒng 柳 liǔ 亦 yì 天 tiān 然 rán 。 。
春 chūn 风 fēng 花 huā 发 fā 游 yóu 人 rén 见 jiàn , , 秋 qiū 月 yuè 云 yún 收 shōu 照 zhào 我 wǒ 员 yuán 。 。
玩 wán 意 yì 陇 lǒng 云 yún 情 qíng 自 zì 逸 yì , , 放 fàng 怀 huái 天 tiān 理 lǐ 道 dào 无 wú 偏 piān 。 。
坐 zuò 消 xiāo 白 bái 日 rì 千 qiān 峰 fēng 下 xià , , 长 cháng 啸 xiào 一 yī 声 shēng 箕 jī 斗 dòu 边 biān 。 。
水石。宋代。胡宏。水石平生性所便,栽花种柳亦天然。 春风花发游人见,秋月云收照我员。 玩意陇云情自逸,放怀天理道无偏。 坐消白日千峰下,长啸一声箕斗边。