梅 méi 花 huā 呈 chéng 孙 sūn 奇 qí 父 fù 诸 zhū 公 gōng - - 胡 hú 宏 hóng
万 wàn 里 lǐ 春 chūn 回 huí 过 guò 短 duǎn 墙 qiáng , , 孤 gū 标 biāo 亦 yì 似 shì 殿 diàn 年 nián 芳 fāng 。 。
萧 xiāo 疏 shū 月 yuè 下 xià 天 tiān 然 rán 瘦 shòu , , 澹 dàn 宕 dàng 风 fēng 前 qián 自 zì 在 zài 香 xiāng 。 。
寒 hán 色 sè 重 zhòng 时 shí 花 huā 正 zhèng 发 fā , , 暖 nuǎn 烟 yān 才 cái 禁 jìn 实 shí 先 xiān 尝 cháng 。 。
越 yuè 人 rén 不 bù 向 xiàng 梁 liáng 台 tái 路 lù , , 画 huà 角 jiǎo 一 yī 声 shēng 堪 kān 断 duàn 肠 cháng 。 。
梅花呈孙奇父诸公。宋代。胡宏。万里春回过短墙,孤标亦似殿年芳。 萧疏月下天然瘦,澹宕风前自在香。 寒色重时花正发,暖烟才禁实先尝。 越人不向梁台路,画角一声堪断肠。