包 bāo 家 jiā 山 shān 看 kàn 桃 táo 花 huā - - 胡 hú 仲 zhòng 弓 gōng
春 chūn 风 fēng 吹 chuī 到 dào 小 xiǎo 桃 táo 根 gēn , , 便 biàn 觉 jué 仙 xiān 凡 fán 有 yǒu 路 lù 分 fēn 。 。
紫 zǐ 气 qì 直 zhí 冲 chōng 文 wén 德 dé 殿 diàn , , 彩 cǎi 霞 xiá 隔 gé 断 duàn 武 wǔ 陵 líng 源 yuán 。 。
锦 jǐn 官 guān 城 chéng 向 xiàng 山 shān 头 tóu 出 chū , , 玉 yù 跸 bì 声 shēng 从 cóng 天 tiān 上 shàng 闻 wén 。 。
一 yī 见 jiàn 圜 yuán 丘 qiū 怀 huái 故 gù 土 tǔ , , 令 lìng 人 rén 寂 jì 寞 mò 暗 àn 销 xiāo 魂 hún 。 。
包家山看桃花。宋代。胡仲弓。春风吹到小桃根,便觉仙凡有路分。 紫气直冲文德殿,彩霞隔断武陵源。 锦官城向山头出,玉跸声从天上闻。 一见圜丘怀故土,令人寂寞暗销魂。