雪 xuě 晴 qíng 泛 fàn 湖 hú - - 胡 hú 仲 zhòng 参 cān
雪 xuě 后 hòu 湖 hú 清 qīng 浅 qiǎn , , 令 lìng 人 rén 心 xīn 眼 yǎn 开 kāi 。 。
林 lín 疏 shū 知 zhī 寺 sì 近 jìn , , 冰 bīng 合 hé 碍 ài 舟 zhōu 回 huí 。 。
寒 hán 色 sè 欺 qī 吟 yín 鬓 bìn , , 斜 xié 阳 yáng 入 rù 酒 jiǔ 杯 bēi 。 。
山 shān 行 xíng 已 yǐ 清 qīng 绝 jué , , 况 kuàng 复 fù 是 shì 寻 xún 梅 méi 。 。
雪晴泛湖。宋代。胡仲参。雪后湖清浅,令人心眼开。 林疏知寺近,冰合碍舟回。 寒色欺吟鬓,斜阳入酒杯。 山行已清绝,况复是寻梅。