疏 shū 山 shān 寺 sì 次 cì 白 bái 文 wén 林 lín 韵 yùn 三 sān 首 shǒu - - 孙 sūn 觌 dí
藜 lí 杖 zhàng 匆 cōng 匆 cōng 集 jí 晚 wǎn 林 lín , , 长 cháng 廊 láng 破 pò 壁 bì 撼 hàn 钟 zhōng 音 yīn 。 。
天 tiān 涯 yá 流 liú 落 luò 相 xiāng 逢 féng 地 dì , , 杯 bēi 酒 jiǔ 殷 yīn 勤 qín 莫 mò 厌 yàn 深 shēn 。 。
万 wàn 里 lǐ 功 gōng 名 míng 飞 fēi 燕 yàn 颔 hàn , , 千 qiān 金 jīn 博 bó 饮 yǐn 炙 zhì 牛 niú 心 xīn 。 。
更 gèng 闻 wén 好 hǎo 句 jù 惊 jīng 人 rén 倒 dào , , 一 yī 洗 xǐ 蛮 mán 烟 yān 瘴 zhàng 雾 wù 侵 qīn 。 。
疏山寺次白文林韵三首。宋代。孙觌。藜杖匆匆集晚林,长廊破壁撼钟音。 天涯流落相逢地,杯酒殷勤莫厌深。 万里功名飞燕颔,千金博饮炙牛心。 更闻好句惊人倒,一洗蛮烟瘴雾侵。