春 chūn 日 rì 自 zì 警 jǐng - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
春 chūn 风 fēng 吹 chuī 尽 jǐn 一 yī 川 chuān 冰 bīng , , 野 yě 色 sè 山 shān 光 guāng 弄 nòng 晚 wǎn 晴 qíng 。 。
节 jié 物 wù 荣 róng 枯 kū 能 néng 几 jǐ 许 xǔ , , 人 rén 生 shēng 寒 hán 暑 shǔ 正 zhèng 堪 kān 惊 jīng 。 。
百 bǎi 围 wéi 松 sōng 桧 guì 秋 qiū 毫 háo 壮 zhuàng , , 千 qiān 丈 zhàng 罗 luó 纨 wán 尺 chǐ 寸 cùn 成 chéng 。 。
饱 bǎo 食 shí 安 ān 眠 mián 欲 yù 何 hé 用 yòng , , 彷 páng 徨 huáng 终 zhōng 夜 yè 月 yuè 华 huá 明 míng 。 。
春日自警。宋代。孙应时。春风吹尽一川冰,野色山光弄晚晴。 节物荣枯能几许,人生寒暑正堪惊。 百围松桧秋毫壮,千丈罗纨尺寸成。 饱食安眠欲何用,彷徨终夜月华明。