还 hái 成 chéng 都 dū - - 孙 sūn 应 yìng 时 shí
匹 pǐ 马 mǎ 关 guān 山 shān 不 bù 自 zì 怜 lián , , 归 guī 来 lái 巾 jīn 几 jǐ 更 gèng 萧 xiāo 然 rán 。 。
剑 jiàn 门 mén 南 nán 北 běi 等 děng 为 wéi 客 kè , , 木 mù 偶 ǒu 东 dōng 西 xī 聊 liáo 听 tīng 天 tiān 。 。
未 wèi 省 shěng 繁 fán 华 huá 宽 kuān 旅 lǚ 思 sī , , 可 kě 将 jiāng 奔 bēn 走 zǒu 负 fù 流 liú 年 nián 。 。
夜 yè 凉 liáng 早 zǎo 梦 mèng 秋 qiū 风 fēng 起 qǐ , , 催 cuī 上 shàng 山 shān 阴 yīn 万 wàn 里 lǐ 船 chuán 。 。
还成都。宋代。孙应时。匹马关山不自怜,归来巾几更萧然。 剑门南北等为客,木偶东西聊听天。 未省繁华宽旅思,可将奔走负流年。 夜凉早梦秋风起,催上山阴万里船。