寄 jì 侍 shì 讲 jiǎng 吕 lǚ 原 yuán 明 míng 七 qī 丈 zhàng - - 晁 cháo 说 shuō 之 zhī
悠 yōu 悠 yōu 客 kè 子 zǐ 京 jīng 华 huá 远 yuǎn , , 只 zhǐ 把 bǎ 清 qīng 秋 qiū 泪 lèi 濯 zhuó 缨 yīng 。 。
黄 huáng 叶 yè 风 fēng 前 qián 身 shēn 亦 yì 老 lǎo , , 白 bái 云 yún 影 yǐng 外 wài 世 shì 还 hái 轻 qīng 。 。
书 shū 来 lái 旧 jiù 德 dé 知 zhī 无 wú 恙 yàng , , 梦 mèng 断 duàn 疏 shū 钟 zhōng 恨 hèn 有 yǒu 情 qíng 。 。
昔 xī 日 rì 诸 zhū 生 shēng 今 jīn 在 zài 不 bù , , 丈 zhàng 人 rén 因 yīn 为 wèi 话 huà 平 píng 生 shēng 。 。
寄侍讲吕原明七丈。宋代。晁说之。悠悠客子京华远,只把清秋泪濯缨。 黄叶风前身亦老,白云影外世还轻。 书来旧德知无恙,梦断疏钟恨有情。 昔日诸生今在不,丈人因为话平生。