闲 xián 吟 yín 初 chū 冬 dōng - - 真 zhēn 山 shān 民 mín
一 yī 架 jià 琴 qín 书 shū 一 yī 笔 bǐ 床 chuáng , , 杜 dù 门 mén 荏 rěn 苒 rǎn 送 sòng 年 nián 光 guāng 。 。
囊 náng 空 kōng 尽 jǐn 可 kě 偿 cháng 诗 shī 债 zhài , , 脚 jiǎo 倦 juàn 犹 yóu 能 néng 入 rù 醉 zuì 乡 xiāng 。 。
既 jì 老 lǎo 菊 jú 花 huā 偏 piān 耐 nài 久 jiǔ , , 未 wèi 开 kāi 梅 méi 蕊 ruǐ 已 yǐ 先 xiān 香 xiāng 。 。
眼 yǎn 边 biān 管 guǎn 领 lǐng 闲 xián 风 fēng 景 jǐng , , 不 bù 识 shí 人 rén 间 jiān 更 gèng 有 yǒu 忙 máng 。 。
闲吟初冬。宋代。真山民。一架琴书一笔床,杜门荏苒送年光。 囊空尽可偿诗债,脚倦犹能入醉乡。 既老菊花偏耐久,未开梅蕊已先香。 眼边管领闲风景,不识人间更有忙。