双 shuāng 清 qīng 亭 tíng - - 郭 guō 印 yìn
凿 záo 开 kāi 苍 cāng 翠 cuì 著 zhe 幽 yōu 亭 tíng , , 正 zhèng 取 qǔ 澄 chéng 江 jiāng 一 yī 镜 jìng 平 píng 。 。
嘉 jiā 木 mù 千 qiān 章 zhāng 垂 chuí 倒 dào 影 yǐng , , 支 zhī 流 liú 三 sān 道 dào 咽 yàn 寒 hán 声 shēng 。 。
桥 qiáo 横 héng 古 gǔ 路 lù 肩 jiān 相 xiāng 属 shǔ , , 云 yún 衬 chèn 斜 xié 阳 yáng 眼 yǎn 自 zì 明 míng 。 。
竹 zhú 色 sè 波 bō 光 guāng 交 jiāo 借 jiè 重 zhòng , , 照 zhào 人 rén 心 xīn 骨 gǔ 有 yǒu 馀 yú 清 qīng 。 。
双清亭。宋代。郭印。凿开苍翠著幽亭,正取澄江一镜平。 嘉木千章垂倒影,支流三道咽寒声。 桥横古路肩相属,云衬斜阳眼自明。 竹色波光交借重,照人心骨有馀清。