送 sòng 彦 yàn 材 cái 侄 zhí 还 huán 乡 xiāng - - 张 zhāng 扩 kuò
朔 shuò 风 fēng 吹 chuī 雪 xuě 冷 lěng 侵 qīn 衣 yī , , 过 guò 我 wǒ 山 shān 城 chéng 岁 suì 暮 mù 时 shí 。 。
每 měi 叹 tàn 吏 lì 曹 cáo 长 cháng 缩 suō 手 shǒu , , 会 huì 从 cóng 樽 zūn 酒 jiǔ 得 dé 伸 shēn 眉 méi 。 。
笑 xiào 谈 tán 亹 wěi 亹 wěi 未 wèi 更 gèng 仆 pū , , 行 xíng 李 lǐ 匆 cōng 匆 cōng 还 hái 语 yǔ 离 lí 。 。
莫 mò 厌 yàn 吾 wú 家 jiā 穷 qióng 事 shì 业 yè , , 囊 náng 中 zhōng 好 hǎo 在 zài 几 jǐ 毛 máo 锥 zhuī 。 。
送彦材侄还乡。宋代。张扩。朔风吹雪冷侵衣,过我山城岁暮时。 每叹吏曹长缩手,会从樽酒得伸眉。 笑谈亹亹未更仆,行李匆匆还语离。 莫厌吾家穷事业,囊中好在几毛锥。