赋 fù 得 dé 山 shān 上 shàng 树 shù - - 张 zhāng 嵲 niè
郁 yù 郁 yù 复 fù 苍 cāng 苍 cāng , , 扶 fú 疏 shū 翻 fān 晓 xiǎo 光 guāng 。 。
岂 qǐ 能 néng 偏 piān 雨 yǔ 露 lù , , 只 zhǐ 益 yì 早 zǎo 风 fēng 霜 shuāng 。 。
萧 xiāo 瑟 sè 秋 qiū 将 jiāng 暮 mù , , 纷 fēn 披 pī 叶 yè 尽 jǐn 黄 huáng 。 。
深 shēn 溪 xī 调 diào 鼎 dǐng 树 shù , , 岁 suì 晚 wǎn 独 dú 能 néng 芳 fāng 。 。
赋得山上树。宋代。张嵲。郁郁复苍苍,扶疏翻晓光。 岂能偏雨露,只益早风霜。 萧瑟秋将暮,纷披叶尽黄。 深溪调鼎树,岁晚独能芳。