和 hé 曾 céng 守 shǒu 东 dōng 郊 jiāo 赏 shǎng 梅 méi 兼 jiān 送 sòng 范 fàn 子 zi 芬 fēn - - 曹 cáo 勋 xūn
溪 xī 曲 qū 山 shān 横 héng 动 dòng 晓 xiǎo 光 guāng , , 天 tiān 开 kāi 玉 yù 雪 xuě 照 zhào 崇 chóng 冈 gāng 。 。
不 bù 妨 fáng 花 huā 陌 mò 依 yī 微 wēi 雨 yǔ , , 为 wèi 洗 xǐ 春 chūn 风 fēng 澹 dàn 薄 báo 妆 zhuāng 。 。
送 sòng 别 bié 休 xiū 歌 gē 河 hé 满 mǎn 子 zǐ , , 相 xiāng 思 sī 留 liú 待 dài 返 fǎn 魂 hún 香 xiāng 。 。
坐 zuò 中 zhōng 客 kè 已 yǐ 无 wú 肠 cháng 断 duàn , , 何 hé 况 kuàng 离 lí 声 shēng 更 gèng 抑 yì 扬 yáng 。 。
和曾守东郊赏梅兼送范子芬。宋代。曹勋。溪曲山横动晓光,天开玉雪照崇冈。 不妨花陌依微雨,为洗春风澹薄妆。 送别休歌河满子,相思留待返魂香。 坐中客已无肠断,何况离声更抑扬。