清 qīng 溪 xī 亭 tíng - - 曹 cáo 纬 wěi
波 bō 平 píng 渺 miǎo 渺 miǎo 草 cǎo 萋 qī 萋 qī , , 远 yuǎn 目 mù 非 fēi 昏 hūn 望 wàng 欲 yù 迷 mí 。 。
敢 gǎn 以 yǐ 安 ān 闲 xián 侵 qīn 白 bái 鸟 niǎo , , 聊 liáo 将 jiāng 衰 shuāi 病 bìng 照 zhào 清 qīng 溪 xī 。 。
百 bǎi 年 nián 无 wú 事 shì 双 shuāng 蓬 péng 鬓 bìn , , 万 wàn 里 lǐ 归 guī 心 xīn 独 dú 杖 zhàng 藜 lí 。 。
徙 xǐ 倚 yǐ 无 wú 人 rén 见 jiàn 牢 láo 落 luò , , 水 shuǐ 流 liú 东 dōng 去 qù 夕 xī 阳 yáng 西 xī 。 。
清溪亭。宋代。曹纬。波平渺渺草萋萋,远目非昏望欲迷。 敢以安闲侵白鸟,聊将衰病照清溪。 百年无事双蓬鬓,万里归心独杖藜。 徙倚无人见牢落,水流东去夕阳西。