题 tí 外 wài 祖 zǔ 母 mǔ 夫 fū 人 rén 李 lǐ 氏 shì 墓 mù 陟 zhì 屺 qǐ 亭 tíng - - 许 xǔ 及 jí 之 zhī
陟 zhì 屺 qǐ 哀 āi 哀 āi 八 bā 十 shí 亲 qīn , , 渭 wèi 阳 yáng 念 niàn 母 mǔ 我 wǒ 伤 shāng 情 qíng 。 。
等 děng 为 wéi 孝 xiào 子 zǐ 终 zhōng 身 shēn 慕 mù , , 最 zuì 惨 cǎn 婴 yīng 儿 ér 半 bàn 路 lù 声 shēng 。 。
已 yǐ 把 bǎ 山 shān 光 guāng 占 zhàn 塾 shú 教 jiào , , 底 dǐ 须 xū 宅 zhái 相 xiāng 写 xiě 亭 tíng 名 míng 。 。
登 dēng 亭 tíng 更 gèng 望 wàng 芙 fú 蓉 róng 顶 dǐng , , 吹 chuī 棘 jí 风 fēng 前 qián 泪 lèi 并 bìng 倾 qīng 。 。
题外祖母夫人李氏墓陟屺亭。宋代。许及之。陟屺哀哀八十亲,渭阳念母我伤情。 等为孝子终身慕,最惨婴儿半路声。 已把山光占塾教,底须宅相写亭名。 登亭更望芙蓉顶,吹棘风前泪并倾。