辞 cí 东 dōng 庙 miào 途 tú 中 zhōng 作 zuò - - 曾 céng 丰 fēng
海 hǎi 近 jìn 微 wēi 茫 máng 白 bái , , 山 shān 穷 qióng 次 cì 第 dì 平 píng 。 。
固 gù 然 rán 天 tiān 远 yuǎn 大 dà , , 加 jiā 以 yǐ 眼 yǎn 高 gāo 明 míng 。 。
草 cǎo 木 mù 惊 jīng 秋 qiū 意 yì , , 松 sōng 先 xiān 挠 náo 客 kè 情 qíng 。 。
西 xī 风 fēng 莫 mò 相 xiāng 恼 nǎo , , 归 guī 计 jì 此 cǐ 回 huí 成 chéng 。 。
辞东庙途中作。宋代。曾丰。海近微茫白,山穷次第平。 固然天远大,加以眼高明。 草木惊秋意,松先挠客情。 西风莫相恼,归计此回成。