余 yú 常 cháng 爱 ài 杜 dù 牧 mù 之 zhī 晚 wǎn 花 huā 红 hóng 艳 yàn 静 jìng 高 gāo 树 shù 绿 lǜ 阴 yīn 初 chū 之 zhī 句 jù 还 hái 山 shān 居 jū 适 shì 当 dàng 此 cǐ 时 shí 讽 fěng 味 wèi 不 bù 已 yǐ 有 yǒu 概 gài 于 yú 余 yú 心 xīn 者 zhě 用 yòng 为 wèi 韵 yùn 作 zuò 十 shí 绝 jué 其 qí 七 qī - - 程 chéng 俱 jù
桑 sāng 阴 yīn 绕 rào 扶 fú 疏 shū , , 墙 qiáng 下 xià 亦 yì 已 yǐ 树 shù 。 。
柴 zhài 门 mén 不 bù 须 xū 关 guān , , 野 yě 老 lǎo 自 zì 来 lái 去 qù 。 。
余常爱杜牧之晚花红艳静高树绿阴初之句还山居适当此时讽味不已有概于余心者用为韵作十绝 其七。宋代。程俱。桑阴绕扶疏,墙下亦已树。 柴门不须关,野老自来去。