江 jiāng 城 chéng 怀 huái 隐 yǐn - - 董 dǒng 嗣 sì 杲 gǎo
病 bìng 身 shēn 尚 shàng 蛰 zhé 灌 guàn 婴 yīng 城 chéng , , 归 guī 梦 mèng 长 zhǎng 悬 xuán 醒 xǐng 复 fù 成 chéng 。 。
衰 shuāi 鬓 bìn 缡 lí 褷 shī 搀 chān 鹤 hè 瘦 shòu , , 安 ān 书 shū 隔 gé 阔 kuò 见 jiàn 鸿 hóng 惊 jīng 。 。
山 shān 遥 yáo 晴 qíng 有 yǒu 侵 qīn 檐 yán 色 sè , , 树 shù 秃 tū 秋 qiū 无 wú 撼 hàn 野 yě 声 shēng 。 。
只 zhǐ 欲 yù 养 yǎng 疴 kē 求 qiú 退 tuì 静 jìng , , 栖 qī 迟 chí 泉 quán 石 shí 适 shì 归 guī 情 qíng 。 。
江城怀隐。宋代。董嗣杲。病身尚蛰灌婴城,归梦长悬醒复成。 衰鬓缡褷搀鹤瘦,安书隔阔见鸿惊。 山遥晴有侵檐色,树秃秋无撼野声。 只欲养疴求退静,栖迟泉石适归情。