次 cì 韵 yùn 汪 wāng 正 zhèng 夫 fū 对 duì 雨 yǔ - - 郑 zhèng 獬 xiè
雨 yǔ 气 qì 飘 piāo 萧 xiāo 动 dòng 竹 zhú 斋 zhāi , , 惊 jīng 秋 qiū 高 gāo 思 sī 若 ruò 为 wéi 裁 cái 。 。
壮 zhuàng 心 xīn 虽 suī 被 bèi 愁 chóu 催 cuī 去 qù , , 欢 huān 意 yì 须 xū 凭 píng 酒 jiǔ 借 jiè 来 lái 。 。
云 yún 脚 jiǎo 一 yī 从 cóng 边 biān 地 dì 合 hé , , 风 fēng 头 tou 半 bàn 是 shì 海 hǎi 潮 cháo 回 huí 。 。
长 cháng 汀 tīng 从 cóng 此 cǐ 伤 shāng 摇 yáo 落 luò , , 独 dú 有 yǒu 骚 sāo 人 rén 最 zuì 费 fèi 才 cái 。 。
次韵汪正夫对雨。宋代。郑獬。雨气飘萧动竹斋,惊秋高思若为裁。 壮心虽被愁催去,欢意须凭酒借来。 云脚一从边地合,风头半是海潮回。 长汀从此伤摇落,独有骚人最费才。