读 dú 靖 jìng 节 jié 诗 shī - - 薛 xuē 季 jì 宣 xuān
渊 yuān 明 míng 鸣 míng 素 sù 琴 qín , , 无 wú 弦 xián 有 yǒu 遗 yí 音 yīn 。 。
善 shàn 听 tīng 非 fēi 子 zi 骞 qiān , , 寥 liáo 然 rán 赏 shǎng 知 zhī 心 xīn 。 。
声 shēng 满 mǎn 天 tiān 地 dì 间 jiān , , 清 qīng 越 yuè 穷 qióng 幽 yōu 深 shēn 。 。
游 yóu 鱼 yú 漾 yàng 澄 chéng 澜 lán , , 宿 sù 鸟 niǎo 投 tóu 故 gù 林 lín 。 。
忘 wàng 肉 ròu 为 wèi 闻 wén 韶 sháo , , 羲 xī 皇 huáng 到 dào 于 yú 今 jīn 。 。
读靖节诗。宋代。薛季宣。渊明鸣素琴,无弦有遗音。 善听非子骞,寥然赏知心。 声满天地间,清越穷幽深。 游鱼漾澄澜,宿鸟投故林。 忘肉为闻韶,羲皇到于今。