清 qīng 常 cháng 寺 sì - - 谢 xiè 谔 è
佛 fú 庐 lú 尘 chén 不 bú 到 dào , , 客 kè 枕 zhěn 梦 mèng 频 pín 惊 jīng 。 。
淅 xī 淅 xī 山 shān 风 fēng 响 xiǎng , , 纤 xiān 纤 xiān 隙 xì 月 yuè 明 míng 。 。
烟 yān 云 yún 春 chūn 渐 jiàn 暖 nuǎn , , 钟 zhōng 磬 qìng 晓 xiǎo 逾 yú 清 qīng 。 。
踪 zōng 迹 jī 奔 bēn 驰 chí 里 lǐ , , 飘 piāo 浮 fú 愧 kuì 此 cǐ 生 shēng 。 。
清常寺。宋代。谢谔。佛庐尘不到,客枕梦频惊。 淅淅山风响,纤纤隙月明。 烟云春渐暖,钟磬晓逾清。 踪迹奔驰里,飘浮愧此生。