罗 luó 监 jiān 庙 miào 挽 wǎn 诗 shī - - 魏 wèi 了 le 翁 wēng
春 chūn 风 fēng 擢 zhuó 擢 zhuó 秀 xiù 阶 jiē 庭 tíng , , 岁 suì 晚 wǎn 悠 yōu 然 rán 物 wù 外 wài 身 shēn 。 。
不 bù 把 bǎ 簪 zān 缨 yīng 伤 shāng 野 yě 趣 qù , , 肯 kěn 迂 yū 剑 jiàn 骑 qí 拂 fú 天 tiān 真 zhēn 。 。
种 zhǒng 成 chéng 坟 fén 上 shàng 一 yī 枝 zhī 桂 guì , , 空 kōng 老 lǎo 堂 táng 前 qián 百 bǎi 岁 suì 椿 chūn 。 。
乡 xiāng 里 lǐ 善 shàn 人 rén 今 jīn 已 yǐ 矣 yǐ , , 龙 lóng 门 mén 送 sòng 客 kè 一 yī 酸 suān 辛 xīn 。 。
罗监庙挽诗。宋代。魏了翁。春风擢擢秀阶庭,岁晚悠然物外身。 不把簪缨伤野趣,肯迂剑骑拂天真。 种成坟上一枝桂,空老堂前百岁椿。 乡里善人今已矣,龙门送客一酸辛。