山 shān 静 jìng - - 韩 hán 淲 biāo
山 shān 静 jìng 不 bù 嫌 xián 鸡 jī 犬 quǎn 声 shēng , , 闲 xián 身 shēn 随 suí 意 yì 了 le 阴 yīn 晴 qíng 。 。
柴 chái 扉 fēi 终 zhōng 日 rì 其 qí 谁 shuí 问 wèn , , 梅 méi 径 jìng 有 yǒu 时 shí 还 hái 自 zì 行 xíng 。 。
一 yī 曲 qǔ 涧 jiàn 流 liú 虽 suī 浅 qiǎn 澹 dàn , , 数 shù 株 zhū 花 huā 蕊 ruǐ 甚 shén 分 fēn 明 míng 。 。
床 chuáng 头 tóu 周 zhōu 易 yì 初 chū 无 wú 恙 yàng , , 酒 jiǔ 困 kùn 茶 chá 醒 xǐng 底 dǐ 用 yòng 情 qíng 。 。
山静。宋代。韩淲。山静不嫌鸡犬声,闲身随意了阴晴。 柴扉终日其谁问,梅径有时还自行。 一曲涧流虽浅澹,数株花蕊甚分明。 床头周易初无恙,酒困茶醒底用情。