茶 chá 山 shān - - 韩 hán 淲 biāo
南 nán 风 fēng 满 mǎn 修 xiū 竹 zhú , , 两 liǎng 贤 xián 凛 lǐn 如 rú 生 shēng 。 。
残 cán 僧 sēng 具 jù 汤 tāng 饼 bǐng , , 茗 míng 碗 wǎn 寒 hán 泉 quán 清 qīng 。 。
归 guī 来 lái 涉 shè 城 chéng 市 shì , , 货 huò 殖 zhí 何 hé 纵 zòng 横 héng 。 。
溪 xī 明 míng 漾 yàng 长 cháng 桥 qiáo , , 履 lǚ 此 cǐ 复 fù 畅 chàng 情 qíng 。 。
喧 xuān 寂 jì 等 děng 一 yī 境 jìng , , 人 rén 世 shì 不 bù 足 zú 惊 jīng 。 。
北 běi 窗 chuāng 卧 wò 微 wēi 凉 liáng , , 神 shén 思 sī 才 cái 清 qīng 平 píng 。 。
茶山。宋代。韩淲。南风满修竹,两贤凛如生。 残僧具汤饼,茗碗寒泉清。 归来涉城市,货殖何纵横。 溪明漾长桥,履此复畅情。 喧寂等一境,人世不足惊。 北窗卧微凉,神思才清平。