禅 chán 人 rén 发 fā 心 xīn 干 gàn 钟 zhōng 乞 qǐ 颂 sòng - - 释 shì 正 zhèng 觉 jué
木 mù 落 luò 空 kōng 山 shān 霜 shuāng , , 夜 yè 楼 lóu 时 shí 一 yī 撞 zhuàng 。 。
随 suí 风 fēng 度 dù 林 lín 岭 lǐng , , 唤 huàn 月 yuè 到 dào 萝 luó 窗 chuāng 。 。
响 xiǎng 应 yìng 虚 xū 传 chuán 谷 gǔ , , 声 shēng 飞 fēi 不 bù 碍 ài 江 jiāng 。 。
梦 mèng 回 huí 天 tiān 意 yì 晓 xiǎo , , 蝴 hú 蝶 dié 失 shī 双 shuāng 双 shuāng 。 。
禅人发心干钟乞颂。宋代。释正觉。木落空山霜,夜楼时一撞。 随风度林岭,唤月到萝窗。 响应虚传谷,声飞不碍江。 梦回天意晓,蝴蝶失双双。