雁 yàn 山 shān 夏 xià 夜 yè - - 释 shì 元 yuán 肇 zhào
浮 fú 岚 lán 空 kōng 翠 cuì 湿 shī 衣 yī 襟 jīn , , 合 hé 涧 jiàn 流 liú 泉 quán 奏 zòu 玉 yù 琴 qín 。 。
古 gǔ 殿 diàn 芗 xiāng 寒 hán 起 qǐ 僧 sēng 定 dìng , , 莫 mò 楼 lóu 烟 yān 重 zhòng 咽 yàn 钟 zhōng 音 yīn 。 。
随 suí 风 fēng 萤 yíng 火 huǒ 光 guāng 明 míng 灭 miè , , 得 dé 雨 yǔ 芭 bā 蕉 jiāo 语 yǔ 浅 qiǎn 深 shēn 。 。
猛 měng 省 shěng 南 nán 来 lái 二 èr 千 qiān 里 lǐ , , 不 bù 应 yīng 翻 fān 作 zuò 兔 tù 投 tóu 林 lín 。 。
雁山夏夜。宋代。释元肇。浮岚空翠湿衣襟,合涧流泉奏玉琴。 古殿芗寒起僧定,莫楼烟重咽钟音。 随风萤火光明灭,得雨芭蕉语浅深。 猛省南来二千里,不应翻作兔投林。