偈 jì 颂 sòng 一 yī 百 bǎi 零 líng 二 èr 首 shǒu 其 qí 十 shí 二 èr - - 释 shì 绍 shào 昙 tán
地 dì 僻 pì 云 yún 深 shēn , , 秋 qiū 高 gāo 境 jìng 寂 jì 。 。
堂 táng 户 hù 凄 qī 凉 liáng , , 无 wú 人 rén 面 miàn 壁 bì 。 。
虽 suī 然 rán , , 净 jìng 地 dì 上 shàng 谁 shuí 肯 kěn 狼 láng 藉 jí 。 。
偈颂一百零二首 其十二。宋代。释绍昙。地僻云深,秋高境寂。 堂户凄凉,无人面壁。 虽然,净地上谁肯狼藉。