楫 jí 禅 chán 人 rén 之 zhī 太 tài 白 bái - - 释 shì 智 zhì 愚 yú
明 míng 明 míng 不 bù 可 kě 铭 míng , , 断 duàn 续 xù 复 fù 谁 shuí 听 tīng 。 。
海 hǎi 上 shàng 有 yǒu 痴 chī 绝 jué , , 山 shān 中 zhōng 无 wú 白 bái 丁 dīng 。 。
天 tiān 风 fēng 生 shēng 寂 jì 籁 lài , , 霜 shuāng 月 yuè 下 xià 寒 hán 汀 tīng 。 。
子 zi 去 qù 忘 wàng 幽 yōu 讨 tǎo , , 重 zhòng 岩 yán 犹 yóu 未 wèi 扃 jiōng 。 。
楫禅人之太白。宋代。释智愚。明明不可铭,断续复谁听。 海上有痴绝,山中无白丁。 天风生寂籁,霜月下寒汀。 子去忘幽讨,重岩犹未扃。