偈 jì 颂 sòng 六 liù 十 shí 七 qī 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 释 shì 原 yuán 妙 miào
谈 tán 玄 xuán 谈 tán 妙 miào , , 说 shuō 性 xìng 说 shuō 心 xīn 。 。
攒 zǎn 花 huā 簇 cù 锦 jǐn , , 巧 qiǎo 妙 miào 尖 jiān 新 xīn 。 。
如 rú 麻 má 似 shì 粟 sù , , 从 cóng 古 gǔ 至 zhì 今 jīn 。 。
莫 mò 不 bù 皆 jiē 是 shì 乘 chéng 虚 xū 接 jiē 响 xiǎng 底 dǐ 汉 hàn , , 倚 yǐ 草 cǎo 附 fù 木 mù 精 jīng 灵 líng 。 。
山 shān 僧 sēng 虽 suī 是 shì 他 tā 家 jiā 种 zhòng 草 cǎo , , 决 jué 定 dìng 不 bù 向 xiàng 遮 zhē 里 lǐ 藏 cáng 身 shēn 。 。
偈颂六十七首 其一。宋代。释原妙。谈玄谈妙,说性说心。 攒花簇锦,巧妙尖新。 如麻似粟,从古至今。 莫不皆是乘虚接响底汉,倚草附木精灵。 山僧虽是他家种草,决定不向遮里藏身。