赠 zèng 文 wén 应 yīng 上 shàng 人 rén - - 孟 mèng 郊 jiāo
栖 qī 迟 chí 青 qīng 山 shān 巅 diān , , 高 gāo 静 jìng 身 shēn 所 suǒ 便 biàn 。 。
不 bù 践 jiàn 有 yǒu 命 mìng 草 cǎo , , 但 dàn 饮 yǐn 无 wú 声 shēng 泉 quán 。 。
斋 zhāi 性 xìng 空 kōng 转 zhuàn 寂 jì , , 学 xué 情 qíng 深 shēn 更 gēng 专 zhuān 。 。
经 jīng 文 wén 开 kāi 贝 bèi 叶 yè , , 衣 yī 制 zhì 垂 chuí 秋 qiū 莲 lián 。 。
厌 yàn 此 cǐ 俗 sú 人 rén 群 qún , , 暂 zàn 来 lái 还 huán 却 què 旋 xuán 。 。
赠文应上人。唐代。孟郊。栖迟青山巅,高静身所便。 不践有命草,但饮无声泉。 斋性空转寂,学情深更专。 经文开贝叶,衣制垂秋莲。 厌此俗人群,暂来还却旋。