偈 jì 六 liù 十 shí 三 sān 首 shǒu 其 qí 二 èr 十 shí 二 èr - - 释 shì 道 dào 宁 níng
大 dà 家 jiā 东 dōng 咬 yǎo 西 xī 咬 yǎo , , 忽 hū 然 rán 咬 yǎo 著 zhe 一 yí 个 gè 。 。
始 shǐ 知 zhī 是 shì 处 chù 绿 lǜ 杨 yáng 堪 kān 系 xì 马 mǎ , , 家 jiā 家 jiā 门 mén 庭 tíng 透 tòu 长 cháng 安 ān 。 。
坐 zuò 断 duàn 千 qiān 圣 shèng 舌 shé 头 tou , , 露 lòu 出 chū 平 píng 生 shēng 光 guāng 彩 cǎi 。 。
莫 mò 嫌 xián 冷 lěng 淡 dàn 无 wú 滋 zī 味 wèi , , 一 yī 饱 bǎo 能 néng 忘 wàng 万 wàn 劫 jié 饥 jī 。 。
偈六十三首 其二十二。宋代。释道宁。大家东咬西咬,忽然咬著一个。 始知是处绿杨堪系马,家家门庭透长安。 坐断千圣舌头,露出平生光彩。 莫嫌冷淡无滋味,一饱能忘万劫饥。