颂 sòng 古 gǔ 十 shí 九 jiǔ 首 shǒu 其 qí 八 bā - - 释 shì 慧 huì 晖 huī
重 chóng 重 chóng 去 qù 尽 jǐn 自 zì 平 píng 常 cháng , , 春 chūn 暖 nuǎn 风 fēng 和 hé 日 rì 渐 jiàn 长 zhǎng 。 。
户 hù 外 wài 鸟 niǎo 啼 tí 声 shēng 细 xì 碎 suì , , 岩 yán 花 huā 狼 láng 藉 jí 满 mǎn 山 shān 房 fáng 。 。
颂古十九首 其八。宋代。释慧晖。重重去尽自平常,春暖风和日渐长。 户外鸟啼声细碎,岩花狼藉满山房。