春 chūn 深 shēn 独 dú 行 xíng 马 mǎ 上 shàng 有 yǒu 作 zuò - - 唐 táng 彦 yàn 谦 qiān
日 rì 烈 liè 风 fēng 高 gāo 野 yě 草 cǎo 香 xiāng , , 百 bǎi 花 huā 狼 láng 籍 jí 柳 liǔ 披 pī 猖 chāng 。 。
连 lián 天 tiān 瑞 ruì 霭 ǎi 千 qiān 门 mén 远 yuǎn , , 夹 jiā 道 dào 新 xīn 阴 yīn 九 jiǔ 陌 mò 长 zhǎng 。 。
众 zhòng 饮 yǐn 不 bù 欢 huān 逃 táo 席 xí 酒 jiǔ , , 独 dú 行 xíng 无 wú 味 wèi 放 fàng 游 yóu 缰 jiāng 。 。
年 nián 来 lái 与 yǔ 问 wèn 闲 xián 游 yóu 者 zhě , , 若 ruò 个 gè 伤 shāng 春 chūn 向 xiàng 路 lù 旁 páng 。 。
春深独行马上有作。唐代。唐彦谦。日烈风高野草香,百花狼籍柳披猖。 连天瑞霭千门远,夹道新阴九陌长。 众饮不欢逃席酒,独行无味放游缰。 年来与问闲游者,若个伤春向路旁。