洪 hóng 山 shān 道 dào 中 zhōng - - 何 hé 宗 zōng 彦 yàn
秋 qiū 高 gāo 气 qì 爽 shuǎng 拥 yōng 舆 yú 行 xíng , , 矗 chù 矗 chù 峰 fēng 峦 luán 隐 yǐn 化 huà 城 chéng 。 。
环 huán 抱 bào 千 qiān 山 shān 青 qīng 霭 ǎi 合 hé , , 划 huà 开 kāi 一 yī 线 xiàn 法 fǎ 云 yún 明 míng 。 。
笙 shēng 簧 huáng 绕 rào 路 lù 含 hán 风 fēng 远 yuǎn , , 萝 luó 薜 bì 横 héng 冈 gāng 带 dài 露 lù 清 qīng 。 。
愧 kuì 我 wǒ 尘 chén 踪 zōng 栖 qī 欲 yù 界 jiè , , 暂 zàn 拚 pàn 身 shēn 世 shì 学 xué 无 wú 生 shēng 。 。
洪山道中。明代。何宗彦。秋高气爽拥舆行,矗矗峰峦隐化城。 环抱千山青霭合,划开一线法云明。 笙簧绕路含风远,萝薜横冈带露清。 愧我尘踪栖欲界,暂拚身世学无生。