晓 xiǎo 霁 jì 渡 dù 曹 cáo 娥 é 江 jiāng 箕 jī 仲 zhòng 田 tián 叔 shū 分 fēn 平 píng 字 zì - - 吴 wú 鐄 huáng
渡 dù 头 tóu 帆 fān 落 luò 与 yǔ 云 yún 平 píng , , 江 jiāng 上 shàng 花 huā 开 kāi 相 xiāng 映 yìng 明 míng 。 。
两 liǎng 岸 àn 人 rén 家 jiā 通 tōng 海 hǎi 屿 yǔ , , 一 yī 川 chuān 风 fēng 色 sè 送 sòng 潮 cháo 声 shēng 。 。
断 duàn 碑 bēi 已 yǐ 没 méi 中 zhōng 郎 láng 篆 zhuàn , , 古 gǔ 庙 miào 终 zhōng 存 cún 孝 xiào 女 nǚ 名 míng 。 。
自 zì 叹 tàn 经 jīng 过 guò 繁 fán 客 kè 鬓 bìn , , 却 què 将 jiāng 书 shū 剑 jiàn 负 fù 平 píng 生 shēng 。 。
晓霁渡曹娥江箕仲田叔分平字。明代。吴鐄。渡头帆落与云平,江上花开相映明。 两岸人家通海屿,一川风色送潮声。 断碑已没中郎篆,古庙终存孝女名。 自叹经过繁客鬓,却将书剑负平生。