春 chūn 雪 xuě 次 cì 息 xī 阴 yīn 韵 yùn - - 李 lǐ 承 chéng 芳 fāng
盈 yíng 盈 yíng 端 duān 叶 yè 倚 yǐ 云 yún 开 kāi , , 挟 xié 得 dé 高 gāo 寒 hán 入 rù 地 dì 来 lái 。 。
冰 bīng 咽 yàn 桃 táo 花 huā 浮 fú 断 duàn 涧 jiàn , , 风 fēng 弹 dàn 柳 liǔ 絮 xù 被 bèi 妆 zhuāng 台 tái 。 。
潇 xiāo 湘 xiāng 雁 yàn 去 qù 恩 ēn 尤 yóu 薄 báo , , 巴 bā 蜀 shǔ 波 bō 生 shēng 信 xìn 不 bù 回 huí 。 。
郢 yǐng 上 shàng 更 gèng 谁 shuí 歌 gē 此 cǐ 曲 qū , , 典 diǎn 君 jūn 为 wèi 客 kè 独 dú 高 gāo 哉 zāi 。 。
春雪次息阴韵。明代。李承芳。盈盈端叶倚云开,挟得高寒入地来。 冰咽桃花浮断涧,风弹柳絮被妆台。 潇湘雁去恩尤薄,巴蜀波生信不回。 郢上更谁歌此曲,典君为客独高哉。