和 hé 中 zhōng 峰 fēng 大 dà 师 shī 梅 méi 花 huā 百 bǎi 咏 yǒng 其 qí 二 èr - - 李 lǐ 确 què
西 xī 湖 hú 处 chǔ 士 shì 旧 jiù 交 jiāo 神 shén , , 千 qiān 古 gǔ 相 xiāng 知 zhī 此 cǐ 最 zuì 真 zhēn 。 。
得 de 月 yuè 总 zǒng 为 wèi 荒 huāng 径 jìng 友 yǒu , , 栖 qī 岩 yán 俱 jù 是 shì 上 shàng 流 liú 人 rén 。 。
先 xiān 将 jiāng 素 sù 影 yǐng 惊 jīng 衰 shuāi 鬓 bìn , , 不 bù 为 wéi 闲 xián 心 xīn 恼 nǎo 客 kè 尘 chén 。 。
放 fàng 鹤 hè 亭 tíng 前 qián 三 sān 百 bǎi 树 shù , , 而 ér 今 jīn 无 wú 复 fù 故 gù 山 shān 春 chūn 。 。
和中峰大师梅花百咏 其二。明代。李确。西湖处士旧交神,千古相知此最真。 得月总为荒径友,栖岩俱是上流人。 先将素影惊衰鬓,不为闲心恼客尘。 放鹤亭前三百树,而今无复故山春。