张 zhāng 氏 shì 园 yuán 亭 tíng 看 kàn 山 shān 和 hé 余 yú 诚 chéng 之 zhī 韵 yùn - - 秦 qín 锐 ruì
茅 máo 堂 táng 相 xiāng 与 yǔ 共 gòng 看 kàn 山 shān , , 昼 zhòu 短 duǎn 流 liú 光 guāng 最 zuì 易 yì 残 cán 。 。
彩 cǎi 笔 bǐ 未 wèi 成 chéng 青 qīng 玉 yù 案 àn , , 花 huā 阴 yīn 又 yòu 上 shàng 碧 bì 阑 lán 干 gān 。 。
有 yǒu 杯 bēi 到 dào 口 kǒu 穷 qióng 犹 yóu 乐 lè , , 无 wú 事 shì 萦 yíng 心 xīn 梦 mèng 亦 yì 安 ān 。 。
荣 róng 辱 rǔ 升 shēng 沉 chén 是 shì 常 cháng 理 lǐ , , 不 bù 妨 fáng 江 jiāng 上 shàng 老 lǎo 儒 rú 冠 guān 。 。
张氏园亭看山和余诚之韵。明代。秦锐。茅堂相与共看山,昼短流光最易残。 彩笔未成青玉案,花阴又上碧阑干。 有杯到口穷犹乐,无事萦心梦亦安。 荣辱升沉是常理,不妨江上老儒冠。