茂 mào 松 sōng 清 qīng 泉 quán 图 tú 为 wèi 潘 pān 东 dōng 崖 yá 赋 fù - - 陈 chén 琛 chēn
逍 xiāo 遥 yáo 谷 gǔ 里 lǐ 自 zì 容 róng 身 shēn , , 此 cǐ 老 lǎo 当 dāng 年 nián 亦 yì 识 shí 真 zhēn 。 。
白 bái 眼 yǎn 那 nà 堪 kān 常 cháng 对 duì 客 kè , , 青 qīng 山 shān 终 zhōng 是 shì 不 bù 生 shēng 尘 chén 。 。
微 wēi 风 fēng 入 rù 树 shù 琴 qín 清 qīng 耳 ěr , , 积 jī 石 shí 明 míng 泉 quán 玉 yù 可 kě 人 rén 。 。
都 dōu 付 fù 东 dōng 崖 yá 长 zhǎng 作 zuò 主 zhǔ , , 多 duō 应 yīng 借 jiè 我 wǒ 往 wǎng 来 lái 频 pín 。 。
茂松清泉图为潘东崖赋。明代。陈琛。逍遥谷里自容身,此老当年亦识真。 白眼那堪常对客,青山终是不生尘。 微风入树琴清耳,积石明泉玉可人。 都付东崖长作主,多应借我往来频。