城 chéng 西 xī 别 bié 友 yǒu - - 康 kāng 登 dēng 彦 yàn
驿 yì 楼 lóu 重 zhòng 发 fā 不 bù 胜 shèng 悲 bēi , , 执 zhí 手 shǒu 难 nán 于 yú 乍 zhà 别 bié 时 shí 。 。
故 gù 国 guó 残 cán 年 nián 人 rén 去 qù 远 yuǎn , , 乱 luàn 山 shān 疏 shū 雨 yǔ 马 mǎ 行 xíng 迟 chí 。 。
青 qīng 袍 páo 暗 àn 湿 shī 为 wèi 儒 rú 泪 lèi , , 绿 lǜ 酒 jiǔ 愁 chóu 听 tīng 送 sòng 客 kè 诗 shī 。 。
最 zuì 是 shì 关 guān 门 mén 风 fēng 雪 xuě 恶 è , , 明 míng 朝 cháo 吹 chuī 尽 jǐn 鬓 bìn 边 biān 丝 sī 。 。
城西别友。明代。康登彦。驿楼重发不胜悲,执手难于乍别时。 故国残年人去远,乱山疏雨马行迟。 青袍暗湿为儒泪,绿酒愁听送客诗。 最是关门风雪恶,明朝吹尽鬓边丝。